'Drive My Car': Những người đàn ông không có đàn bà

2 years ago 150

Phim chuyển thể từ truyện ngắn của Haruki Murakami – 'Drive My Car' – là ứng viên sáng giá của Oscar 2022 ở hạng mục cho phim nước ngoài.

"Hết lần này đến lần khác, cô ấy cứ lẻn vào nhà Yamaga – chàng trai mà cô thầm yêu rồi bỏ lại một vật gì đó trước khi rời đi. Nhà đi vắng hết. Cô ấy nằm lên giường cậu ta, kìm hãm ham muốn thủ dâm. Nhưng đến một ngày, khi cô quyết định làm chuyện đó và cởi quần áo thì có người về nhà. Cửa mở ra, một người bước vào..."

Sau mỗi lần làm tình với chồng, nữ biên kịch Oto (Reika Kirishima thủ vai) lại nảy ra ý tưởng mới trong đầu và kể lại câu chuyện cho chồng – Kafuku (Hidetoshi Nishijima), một diễn viên kịch nói gạo cội. Sáng hôm sau, Oto hoàn toàn quên đi và Kafuku lại giúp vợ nhớ ra và ghi chép lại. Mặt khác, Oto giúp ghi âm lại lời thoại các vở kịch mà chồng diễn để khi di chuyển bằng chiếc xe SAAD màu đỏ, Kafuku sẽ luyện tập.

 Những người đàn ông không có đàn bà

Cảnh mở đầu trong phim 'Drive My Car'. Ảnh: Bitters End

Bề ngoài họ có vẻ hạnh phúc như bao cặp vợ chồng điển hình – ngày làm việc, đêm làm tình. Thế nhưng đằng sau đó là một bi kịch gia đình. Đứa con gái duy nhất của họ đã mất vì viêm phổi vài năm trước. Thi thoảng, Oto ngủ với vài gã đàn ông khác, trong đó có cả những chàng trai trẻ tuổi. Một ngày, Kafuku trở về nhà và Oto đã qua đời vì đột quỵ.

Sau đó, anh tiếp tục công việc của mình là tới thành phố Hiroshima, trở thành đạo diễn dựng vở kịch kinh điển Uncle Vanya của Chekhov. Tài xế của anh là cô gái trẻ Misaki Watari – một người lái xe rất chắc tay, gần như chả mấy khi lên tiếng, có vẻ ngoài dửng dưng như thể cô chính là một phần của chiếc SAAD màu đỏ - đến và đi. Mỗi khi Kafuku lên xe, Misaka không quên mở cuốn băng cassette có lời của Oto đọc thoại kịch...

Được chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên nằm trong tuyển tập truyện ngắn Những người đàn ông không có đàn bà (Men Without Women) của nhà văn Haruki Murakami. Truyện chỉ vỏn vẹn hơn 40 trang nhưng lên phim, đạo diễn Ryusuke Hamaguchi kể câu chuyện dài 3 tiếng, trong đó đặc biệt phần "tiền truyện" kéo dài tới 41 phút rồi mới sang générique.

 Những người đàn ông không có đàn bà - 1

'Drive My Car' nói về những nỗi đau đớn và sự tiếc nuối của con người trước mất mát. Ảnh: Bitters End

Mọi thứ xung quanh nhân vật Kafuku dường như trong trạng thái lên dây cót mỗi ngày: lên xe, mở băng cassette, băng mở ra giọng của Oto là anh đọc thoại của nhân vật Vanya một cách tự nhiên như bản năng. Phim có những trường đoạn dài miên man ngồi trong chiếc xe ôtô mà cả hai nhân vật chẳng nói với nhau nửa lời. Nhưng với Kafuku và cả cô gái trẻ Misaki, những lúc ngồi trên xe có lẽ là những lúc họ thực sự sống, trong một hành trình bước qua vụn vỡ để chữa lành trái tim mình.

Cuộc sống tiếp diễn không ngừng, thời gian cứ thế trôi đi và có những người buộc phải sống, vì đâu còn lựa chọn nào khác. Nhiều khi không muốn phải suy nghĩ, họ sẽ leo lên một chiếc xe và lái đi vô định. Đi đâu cũng được, miễn là cứ đi, đi đến nơi nào đó để có thể suy nghĩ được. Cuộc sống là mọi thứ xung quanh không ngừng chuyển động. Và một chiếc xe là vật thể bước qua những sự chuyển động đó, còn người ngồi trong đó thì lặng yên.

Chiếc xe hơi SAAD màu đỏ thực sự đã trở thành một nhân vật quan trọng trong phim, là một người lắng nghe mà chẳng hề phán xét bất kỳ điều gì. Trong một thời đại mà con người ta quá bận rộn để đọc, để xem, việc nghe rất quan trọng.

Hai kẻ cô đơn mang trái tim tan vỡ, một gã trung niên và một cô gái trẻ, "lạc đường" và gặp nhau gợi nhớ đến bộ phim Lost in Translation của Sofia Coppola, cũng với bối cảnh Nhật Bản. Nhưng khác với diễn viên hết thời Bob Harris và cô nàng Charlotte bị lạc lối trong những thứ gọi là "What’s Next?" (cái gì tiếp theo trong tương lai), Kafuku và Misaki bị khắc khoải trong bóng ma của quá khứ.

 Những người đàn ông không có đàn bà - 2

'Drive My Car' được nhiều chuyên trang điện ảnh đánh giá là một trong những phim hay nhất năm 2021. Ảnh: Bitters End

Có những thứ đã từng xảy ra và chúng ta không thể vờ như nó chưa từng xảy ra. Lịch sử là thứ không thể xóa nhòa, dù nó chỉ còn là một phế tích đi chăng nữa. Drive My Car có ngôn ngữ kể chuyện rất đơn giản nhưng không hề dễ xem.

Một bộ phim khác cũng được chuyển thể từ truyện ngắn của Murakami là Burning (đạo diễn Lee Chang Dong) dễ xem và có tính giải trí hơn. Ở Burning là không khí kỳ ảo, huyền bí hư hư thực thực của các nhân vật. Còn với Drive My Car, mọi thứ đều rất rõ ràng nhưng chính những tiểu tiết rất tinh tế đã tạo nên cảm xúc cho bộ phim, từ nhẹ nhàng âm ỷ rồi bùng lên một cách dữ dội.

Một trong những cảnh phim gây ấn tượng mạnh là khi hai nhân vật đốt thuốc lá trên xe khi lái đi trong đêm ở thành phố Hiroshima. Hai điếu thuốc như hai đốm lửa nhỏ có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào trong màn đêm giá rét. Tuy nhiên, đốm lửa nhỏ ấy đôi khi có thể thiêu rụi cả một tòa lâu đài nguy nga. Giống như những nỗi buồn miên man không dứt của quá khứ cứ cháy âm ỷ bên trong Kafuku, Misaki mà chẳng rõ đến khi nào mới dập tắt được.

"Những người đang sống luôn nghĩ về cái chết, theo cách này hay cách khác, và nó cứ thế tiếp diễn", như lời nhân vật Kafuku nói. Nhưng rồi con người ta vẫn sẽ phải sống, như thể đâu còn lựa chọn nào khác. Và dù có leo lên xe chạy trốn đi đâu chăng nữa, con người rốt cục cũng trở lại nơi bắt đầu, đối diện với những phế tích và tự chữa lành. Đến tận cùng, vẫn là sống tiếp, như thế thôi.

Trailer phim 'Drive My Car'

Read Entire Article